Tiếng khèn
Như gọi, như mời xuân lại xuân
Tiếng khèn Bác thổi tự lòng dân
Yên Châu chiều ấy Người thử gió
Nốt giáng, nốt thăng, nốt phong trần.
Bác đã hoá thân vào núi sông
Cây khèn tay Bác xốn xang trăng
Du dương bay bổng như mây núi
Khao khát thương yêu giữa bản làng.
Người của đồng bào, của cỏ cây
Năm tư dân tộc mãi là đây
Tiếng khèn thôi thúc tình đất nước
Hạnh phúc môi Cha nhạc đong đầy.
Dạo thử vài lời trước nước non
Nhẹ nhàng, thư thái thả tâm hồn
Hoa xuân nở rộ nơi bờ cõi
Nương sắn vẫy mầm, nốt xuân son.
Cây khèn mộc mạc như người quê
Bóng nước sương đêm mỗi lối về
Vòng mây óng ả trên thân trúc
Dâng hội xuân làng những si mê.
Bác đã cho con nốt nhạc đời
Ngàn năm còn mãi, Bác Hồ ơi!
Ngón tay đóng mở theo lời núi
Rộn rã khèn vang dưới bóng Người.
Ý kiến bạn đọc