Hà Giang làm theo lời dạy của người

07:53, 31/07/2008

Tại nơi này Bác đã đến thăm

Thị xã Hà Giang mùa Xuân Sáu Mốt*

Hoa rừng nở trắng ngần tinh khiết

Ngàn vạn dân chào đón Người về.

Trong bộ ka ki sắc màu đồng quê

Bác đến ân cần thăm già, hỏi trẻ

Biết đồng bào vẫn còn nghèo khổ

Tim Bác thắt đau... qua ánh mắt hiền từ.

 

Tại nơi này Bác dặn “huyện chiến khu”

Phải giúp đồng bào vượt lên nghèo đói

“Rừng là vàng” hãy trồng cây chống xói...

“Ra sức tăng gia” xây dựng cuộc sống mạnh giàu.

 

Bốnbảy mùa xuân lời Bác dạy thấm sâu

Trong mỗi trái tim đồng bào cực Bắc

Vâng lời Bác Hà Giang cao tiếng hát

Khúc hát dựng xây quê hương đẹp, mạnh giàu.

 

Thị xã hôm nay phơi phới sắc màu

Phố rộng, nhà cao, đường thêm rộng mở

Tỏa bóng cây xanh, những nụ cười rạng rỡ

Đường phố đông vui, điện sáng bản làng.

 

Mỗi độ xuân về lòng ta cứ xốn sang

Điều Bác mong nay trở thành sự thật

Đồng bào vùng cao đã bớt đi bệnh tật

Trường lớp dựng xây, vui con trẻ tới trường.

 

Đói nghèo lùi dần trên mảnh đất biên cương

Tay nắm tay cùng hòa ca tiếng hát

Thị xã Hà Giang đang làm theo lời Bác

Tại nơi này - một thành phố tương lai.

                                     20.5.2008

* Ngày 21.3.1961 Bác Hồ lên thăm Hà Giang.


Đặng Quang Vượng

Ý kiến bạn đọc


Cùng chuyên mục

Mãi là ngày xưa
Một chiều mưa gió xập xùiChị ngồi bùi ngùi kể chuyện ngày xưa:
31/07/2008
Hà Giang còn mãi trong tôi
(HGĐT)- Những năm cuối thập kỷ 50 - 60 của thế kỷ 20, chúng tôi - những thanh niên học sinh vừa rời mái trường sư phạm của khu học xá trung ương (đặt tại TP Nam Ninh - tỉnh Quảng Tây, Trung Quốc), được phân công lên nhận công tác ở Hà Giang, nơi địa đầu Tổ quốc.
30/07/2008
Niềm vui của Cún
(HGĐT)- Mới chiều mùng bốn mà cả nhà đã tíu tít, bé Bông cứ lon ton chạy hết chỗ nọ chỗ kia, vui thật. Năm nay là lần thứ 3 bé được cùng ông, bà, bố, mẹ và chị Cún ăn Tết mùng năm tháng năm. Hai năm trước, Bông còn quá nhỏ, lần này bà bảo:
30/07/2008
Sông Nho Quế (Truyện ngắn)
(HGĐT)- Nhà tôi ở mấp mé dòng Nho Quế. Kể là nhà thôi, ai đi qua liếc nhanh một cái cũng biết bên trong cái quây quây, chắn chắn ấy có những gì. Thế mới quanh năm suốt tháng ở mép sông được. Mà Nho Quế thì chẳng mấy khi quá lớn, lại không khi nào quá nhỏ. Nó nhẹ nhàng chảy bám vách núi hai bên mà đi như con ngựa đủng đỉnh lúc tan chợ về nhà.
29/07/2008